Bà Phương Hằng viết tâm thư như muốn dừng cuộc chơi, khẳng định đã chiến thắng

Bà Phương Hằng viết tâm thư như muốn dừng cuộc chơi, khẳng định đã chiến thắng: Tôi buông tất cả để trả về cho tòa án lương tâm của mỗi người.

Thời gian vừa qua, đại gia Phương Hằng liên tục làm náo loạn showbiz Việt khi thẳng thắn đấu tố, réo tên loạt nghệ sĩ Vbiz lên livestream của mình. Tuy nhiên, mới đây, sau 90 ngày bước vào màn khẩu chiến ồn ào, bà Phương Hằng bất ngờ viết tâm thư chia sẻ muốn dừng lại tất cả.

“Tôi buông tất cả để trả về cho tòa án lương tâm của mỗi người, sau những phán xét đúng sai của mỗi người. Tôi có thể tự hào và kiêu hãnh trước người chồng, người đàn ông đã một lòng yêu vợ thương con, cổ vũ tôi. Và tự hào với các con tôi. Và tự hào với nhân viên của tôi. Vậy là đủ!”, bà Phương Hằng chia sẻ.

Được biết, trước đó, bà Phương Hằng tiết lộ vợ chồng bà đã xảy ra mâu thuẫn. Bức tâm thư tối ngày 3/6 này của Phương Hằng khiến nhiều người cho rằng nữ doanh nhân này đã muốn buông xuôi tất cả và dừng cuộc chơi tại đây. Bên cạnh đó, bà Phương Hằng khẳng định đã dành hoàn toàn chiến thắng trong cuộc chơi này: “Nhưng hôm nay, Nguyễn Phương Hằng tôi đã hoàn toàn chiến thắng. Bởi vì tôi có thể thực hiện những điều trong phạm vi cho phép, là tôi nói và minh chứng, chứ tôi không phải là toà án để kết tội người khác”.

Doanh nhân Phương Hằng khẳng định mình đã chiến thắng trong cuộc chơi và đã làm những điều trong phạm vi cho phép.

Bức tâm thư tối ngày 3/6 của bà Phương Hằng khiến nhiều người cho rằng bà đang muốn dừng cuộc chơi tại đây

Trích nguyên văn tâm thư của bà Phương Hằng:

Tâm thư gửi tất cả quý vị trong và ngoài nước.

CHỈ CẦN LÀ SỰ THẬT!

Chúc quý vị một ngày thật bình an và hạnh phúc. Hôm nay Phương Hằng tôi muốn trần tình cùng quý vị những gì sâu thẳm nhất của lòng mình. Quý vị có biết không? Phương Hằng tôi vô cùng hạnh phúc khi một mình khiêu vũ giữa một bầy lang sói suốt 90 ngày qua với rất nhiều cung bậc cảm xúc.

Tất cả trong quý vị ai cũng có những suy nghĩ, những nhận xét, những phán xét của riêng mình. Nhưng với tôi, tôi chưa một lần hối hận. Vì tôi phải hiểu tôi là ai trong cuộc chiến này. Mỗi người đều có những nhận xét đánh giá riêng. Nhưng xin thưa, tất cả đều chỉ là những người ngoài cuộc. Có những người thương mến xót xa, có những người biến mình thành đạo diễn, mặc nhiên phê phán chỉ trích tôi là một một diễn viên tồi. Và có những người luôn nói về cách hành xử của mình trong cuộc chiến này, phải như thế này, phải như thế kia. Trăm người ngàn ý. Nhưng tất cả có ai đã hành động gì không? Hay chỉ là cảm xúc nhất thời đưa ra, rồi mặc định, rồi dạy dỗ tôi phải làm như thế này, phải nói như thế kia, phải hành động như thế nọ. Tất cả những lời góp ý, tử tế có, chân thành có, thương xót có, cảm thông có, mỉa mai có, chà đạp có, xúc phạm sỉ nhục có. Đó là tất cả những cảm xúc của người đứng ngoài cuộc.

Nhưng hôm nay, Nguyễn Phương Hằng tôi đã hoàn toàn chiến thắng. Bởi vì tôi có thể thực hiện những điều trong phạm vi cho phép, là tôi nói và minh chứng, chứ tôi không phải là toà án để kết tội người khác. Tin hay không và hành xử như thế nào về những gì Phương Hằng tôi nói là câu chuyện của mỗi người, là cảm xúc của người trong cuộc. Vì quý vị không phải là tôi, nên quý vị có thể phán xét. Nhưng tôi làm mục đích tôi đã lật mặt và xô đổ vài thần tượng kiên cố nhất cho quý vị thấy, chỉ mong cái xã hội trở lại trật tự, văn hoá, văn minh, và bình an. Còn lại, tôi hoàn toàn không có trách nhiệm. Cho nên, cái trí và tuệ của tôi nằm ở đây. Vì cảm xúc là của mỗi người. Niềm tin là của mỗi người. Và mỗi người đều cho mình cái quyền thần tượng một ai đó. Phương Hằng tôi chỉ nói về mặt bằng chung của xã hội. Ai ngộ ra bao nhiêu được thì ngộ. Vì với tôi, đây là một trò chơi trí tuệ, thật là thú vị!

Tôi chỉ muốn đánh thức sự việc, đánh thức tâm thức của mỗi người, và đưa sự thật trở về thực tại. Cái lỗi của tôi là dám đụng và chạm, sụp và đổ, cảm và xúc những cái bóng ma dối trá, trơ trẽn trần trụi giữa cuộc đời này. Họ là những con người sống có bầy đàn, có những fan cuồng đến phát điên vì họ. Có những con người u mê ma mị thần tượng và tôn thờ hơn cả ông bà, cha mẹ, tổ tiên của mình, và bảo vệ bất chấp. Đó là cái ngu “xuất chúng” của một kiếp làm người, giao tâm hồn của mình cho người khác dẫn dắt. Một sự tín ngưỡng cuồng tín, cuồng tin đến ngu muội. Và biến mình trở thành những công cụ để phục vụ cho những bóng đêm trần trụi, đi lừa dối, ma mị trong cuộc sống rất đời rất thường này. Bởi vì họ không cam tâm để trở lại thực tại. Vì với họ, đó là một niềm tin. Nhưng thực chất ra, kể cả người trong cuộc cũng chưa bao giờ nghĩ vì sao mình thần tượng đến vậy. Họ có cái gì để thần tượng? Chẳng qua là hiệu ứng đám đông, tự tung hô dối trá, được đánh thẳng vào tâm thức. Và từ đó, một lòng tôn thờ, một lòng sống chết, chỉ vì vài cái định nghĩa không có trong thực tiễn. Ngày qua tháng lại, cứ mặc định và để nó sinh sôi nảy nở trường tồn trong tâm hồn, trong những khoảng trống, trong những góc khuất. Hay nói đúng hơn, là họ sòng sọc đi vào và định cư trong tâm thức người nhận định nó. Và họ ra sức bảo vệ, họ xem đó như một cái bóng của họ, và gắn liền với cái hình. Nên khi ai đó chạm vào, họ cảm thấy đớn đau, tổn thương và mất mát. Họ xem nó như một phần trong thân thể họ, nên họ ra sức bảo vệ bất chấp. Nên tôi mới nói là cuồng tín và cuồng tin, là như vậy!

Phương Hằng tôi đã thực sự thành công khi lột trần những sự thật trần trụi. Có thể bây giờ và sắp tới, những con người u mê ma mị sẽ từ từ biết bằng lòng và chấp nhận, vì đó là sự thật! Cái tôi muốn, là tôi muốn sự thật được trở về thực tại! Và tôi đã làm được! Nên có hàng trăm hàng ngàn người, kể cả hàng triệu người có đau đớn quằn quại, có giãy dụa, thì cũng là lẽ đời thường. Vì tôi đã đánh thẳng vào tâm thức để thức tỉnh, để cho chúng ta trở lại thực tại, thì điều mà tôi bị đối đầu là điều tất nhiên.

Tôi chỉ là một công dân bình thường, một người phụ nữ bình thường, sống không bầy đàn, luôn tỉnh táo trước mọi đối thủ “phản kháng” mình. Tôi không nhân danh tôi là ai cả. Tôi chỉ làm với trách nhiệm của một người công dân có trách nhiệm với cộng đồng. Cho dù cuộc chiến này có như thế nào thì tôi cũng đã thức tỉnh được rất rất nhiều người, và đánh rớt bao nhiêu cái mặt nạ của những kẻ mang danh thần y thấn thánh, và bóc phốt cái lối sống đạo đức giả được che đậy bởi cái đám bầy đàn nhân danh là người của công chúng, để lừa gạt công chúng.

Tôi tự hào cho dù tôi có ra sao, thì chỉ là những cảm xúc rất đời. Tôi đã có một cuộc chiến “dọn dẹp” những thứ rác rưởi cặn bã của xã hội, những thứ đạo đức suy đồi chễm chệ lên ngôi được một số người nâng niu bao che và sống chết, theo kiểu “ngưu tầm ngưu mã tầm mã”. Tôi tự hào là trong cuộc đời này tôi là một chiến binh cô độc – khởi chiến và kết thúc chỉ có 90 ngày, mà tôi đã lật đổ tất cả những dối trá điêu ngoa, những lọc lừa thế kỷ, để đòi lại sự bình an cho tất cả mọi người, và thế hệ sau này là con cháu của chúng ta, sẽ không bị xỏ mũi, dẫn dắt, chăn dắt, như những hiện tượng chúng ta đã nhìn thấy trong thực tại.

Tôi chia sẻ bài viết này, mong mang đến cho quý vị những cung bậc cảm xúc mà Nguyễn Phương Hằng tôi đã trải qua. Đây là một cuộc chiến về tâm lý. Có những trận đánh để rửa sạch những tâm hồn tội lỗi. Có những cú va chạm sát thương vào tâm thức, vào sâu thẳm tâm hồn của những con người đã một thời ma mị, để muốn họ trở lại thực tại, thì họ phải giãy dụa để đối đầu là điều tất nhiên. Với tôi, vậy là đủ!

Tôi đã không nghe lời một ai và thẳng tiến. Nếu như tôi phải nghe một ai đó tham mưu cho tôi, thì tôi đã bị cản bước ngay từ đầu. Thì có lẽ đến giờ này, những sự thật trần trụi đã chưa được phơi bày. Tôi cần gì phải đi tiếp? Vì trách nhiệm của tôi đến đây cũng đã quá đủ. Tôi đã đánh nhanh và rút gọn trong ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa của nhiều người. Rồi ngày qua tháng lại, tất cả trong chúng ta mới đủ cam tâm để thức tỉnh hoàn toàn. Bởi vì đó là những sự thật cần trả lại cho những thật sự của giá trị sống.

Tôi cảm ơn tất cả những người đã thương mến cổ vũ ủng hộ tôi, cũng như những người đã ra sức quyết liệt đối đầu với tôi. Đó mới là cuộc chiến. Tất cả chỉ là những đòn bẩy. Một cuộc chiến trí tuệ, một trò chơi game “cân não mà chỉ có một mình tôi đã khiến cho bao nhiêu con người điên đảo. Phải cho họ một thời gian để họ trở lại thực tại. Đó là điều tất yếu.

Qua bài viết này, tôi mong rằng tất cả quý vị đã hiểu được những gì tôi nói tôi làm và mong muốn của tôi đã dần trở thành hiện thực. Cái dối trá, cái ma mị sẽ dần trở thành quá khứ. Cái cuồng tín cuồng tin sẽ trở thành dĩ vãng, để chúng ta có một cuộc sống thực tại. Vì mọi sự thật phải trả về cho đúng nghĩa sống của nó. Tôi đã hoàn toàn hạnh phúc khi GÀI những GAME để cho đối phương cứ tưởng cứ ngỡ mà ra sức giãy dụa để thể hiện rõ cái bản chất rất sắc, rất nét và rất dã man, trần trụi trước công chúng. Tất cả các diễn viên ấy đã diễn cho chúng ta xem một vở hài giữa đời thường, không phải trên sân khấu để chúng ta phải bỏ tiền đi mua những cảm xúc ảo “tung chảo”. Mà họ phải diễn cho chúng ta xem miễn phí, để biết rằng cái nghề đã tạo ra cái nghiệp cho họ, bởi lối sống bầy đàn, ma mị, trát tán, vô lối và truỵ lạc. Vở diễn nào dù hay dù dở cũng phải có lúc hạ màn. Có lẽ chúng ta đã xem quá nhiều vở diễn hay của những diễn viên được đào tạo diễn trên sân khấu. Nhưng với thực tại, họ đã diễn cho chúng ta xem những vở diễn thật là tồi và tệ. Đó là bản chất sống thực của một số diễn viên, đạo diễn trong cái vai diễn quần chúng mà tôi đã lột trần trụi cho quý vị thấy trong những ngày tháng qua.

Và Nguyễn Phương Hằng tôi đã tự thưởng cho mình một món quà xứng đáng nhân kỷ niệm 15 năm ngày tôi và anh Dũng gặp nhau, với lòng biết ơn sâu sắc để cảm ơn chồng tôi, các con của tôi, nhân viên của tôi, và tất cả quý vị đã yêu mến Phương Hằng tôi, đã giúp tôi hoàn thành một vai diễn rất đời rất thường. Và tôi cảm thấy hạnh phúc khi tất cả đã nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Và tôi buông tất cả để trả về cho tòa án lương tâm của mỗi người, sau những phán xét đúng sai của mỗi người. Tôi có thể tự hào và kiêu hãnh trước người chồng, người đàn ông đã một lòng yêu vợ thương con, cổ vũ tôi. Và tự hào với các con tôi. Và tự hào với nhân viên của tôi. Vậy là đủ!”

Cuộc chiến đến đây, chúng ta hãy bình tâm và tin tuyệt đối vào pháp luật. Và hơn thế nữa, là tin sâu vào nhân quả. Ai gieo gió sẽ gặt bão. Đó là quy luật bất biến.

Ngày 3 tháng 6 năm 2021

Nguyễn Phương Hằng




BÌNH LUẬN (đã có: bình luận):


Để lại một bình luận